Ở những thế hệ sinh ra từ làng, không ai không có cả bầu trời tuổi thơ dữ dội. Những ngày hè oi ả chăn trâu, trốn mẹ bắt cua đồng. Cái nắng cháy da khét mùi bùn đất, bắt cua đồng trong hang đôi khi cắn cả tay tê tái. Nhưng đứa nào đứa nấy vui lắm, đưa tay bùn dơ quệt mồ hôi trên trán để rồi mặt mũi lấm lem.
Cua đồng mang về cho mẹ giã lấy nước nấu canh. Rau mồng tơi có sẵn trong vườn. Thành quả cả ngày oi bức cháy nắng là tô canh cua đồng mát rượi, ăn với cà pháo đưa cơm ngon lành. Ngày xưa, thế mà vui, mà thương lắm.
Ngày nay, giữa phố thị nhiều ánh đèn, tuổi thơ rồi cũng lớn dần lên. Bạn bè ai cũng rời quê hương để lập thân lập nghiệp. Ngày hè đến, thương sao món canh cua đồng mẹ nấu tuổi thơ ngày xưa quá.
Ngày nay, muốn ăn canh cua không phải tự ra đồng để bắt. Trẻ con ngày nay cũng ít ai mò cua bắt ốc. Cua đồng mua ở chợ đã được làm sẵn. Nhưng ký ức thì không thể nào quên về ngày hè cháy da, khét mùi bùn non lăn lộn bắt cua đồng.
Ăn bát canh cua, nhớ bài vè năm tháng ấy, chị em vè cho nhau nghe. Thương trời tuổi thơ dữ dội.
Cuộc đời đi bắt rạm* đồng
Tay mò chân lội bùn
Tay em đưa vào hang
Lôi ra một chú rắn
Ở nhà ăn muối trắng
Còn hơn đi bắt rạm đồng.
—-
Nhân làm page ẩm thực cho khách, viết về món canh cua. Nhớ canh cua, nhớ ngày xưa – bầu trời tuổi thơ dữ dội.
*Rạm: từ địa phương quê mình, cua đồng được gọi là rạm .